Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Truyện: Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời

Chương 7
Có bộ áo liền váy thiết kế khá đơn giản với các gam màu chủ đạo như trắng, hồng và xanh dương. Các loại áo sơ mi từ dài đến ngắn tay cậu chọn chục cái cũng với những gam màu hoà nhã như vàng, hồng, trắng và xanh dương. Cậu chọn luôn cả các chiếc váy và quần ngắn với các màu sắc như đen, trắng, xanh dương, đỏ, cam, tím. Còn áo pull thì đủ màu với các kiểu in trên áo toàn là động vật cây cỏ. Theo mắt thẫm mĩ của Hoàng Thiên thì Thanh Thanh sẽ đạt tới trình độ dễ thương siêu cấp.
Tiếp đó còn chọn trang sức nữa. Từ nhẫn, vòng tay, dây chuyền, hoa tai đều chọn kim cương sáng lấp lánh với những viên đá quý màu hồng và xanh dương. Đối với Hoàng Thiên, màu trắng, hồng và xanh dương sẽ làm cho con gái dễ thương, tím thì mộng mơ còn đen là cá tính, trắng còn là sự thuần khiết nữa
Thoắt cái đã 4h sáng
Vén màn cửa ra, Bảo Lâm ú ớ gọi cậu
_Thằng điên kia, xong rồi này
Hoàng Thiên lon ton chạy vào liền thấy Thanh Thanh đang gục lên ghế mà ngủ. Nhưng mà… Mái tóc đen dài được thay bằng tóc hồng dài hơn vai 5cm đuôi tóc cúp vào bên trong. Tỉ lệ tóc đỏ/tóc hồng là 1/100 trong cưng cực kì.
_Chậc, bạn tốt cho tao quỵt nhá
_Quỵt cái đầu mày. Lấy thân đền đáp cho tao mau
_Ôi cái thằng gay. Biến
_Mày mới gay á. Trả tiền ngay không thì bảo
_Rồi rồi, khổ lắm nói mãi
_Nói thế còn chưa vừa với cái đầu mày đâu
Nghe hai tên này cãi lộn riết Thanh Thanh cũng tỉnh ngủ luôn. Sau khi nhìn vào chiếc gương siêu to bự trước mặt mình lại làm nhỏ tỉnh táo hơn nữa. Thanh Thanh suýt không nhận ra mình vì tất cả dường như quá khác lạ đi. Từ mức độ dễ thương vốn có, Thanh Thanh của chúng ta đã trở nên dễ thương siêu cấp a.
Hoàng Thiên cầm đt nhắn tin cho Tiểu Anh với một lời nhắn “Xin nghỉ hôm nay cho em và Thanh Thanh nhé chị thân yêu” rồi lại lôi Thanh Thanh lên chiếc motor
——-Tôi là đường phân cách xuyên không gian——
_Hắc xì… – Tiểu Anh bị nhảy mũi do cả đêm ngủ ở ngoài sân
Chuyện của Thanh Thanh không phải là cô cố ý nghe lén nhưng mà là do hai người đó phá giấc ngủ của cô cho nên Tiểu Anh cũng có nghe được đôi chút. Chỉ là vô tình thôi nhá
Nhưng mà hình như hứng sương đêm, bản thân cũng có chút cảm lạnh rồi. Đã thế sáng nay còn không có Hoàng Thiên chăm sóc, bản thân lại càng thê thảm hơn nữa. Tiểu Anh rất là mong Thiên Ân sẽ không tìm cách phá rối cô, cô đây cũng không có sức đáp trả đâu
Nhưng mà lúc vào học, Thiên Ân lại nhảy lên bàn với lí do bàn trống lại càng làm Tiểu Anh thấy không thoải mái hơn. Cuối cùng, trong suốt tiết học Tiểu Anh chỉ toàn là ngủ nhưng mà lại ngủ trên vai anh làm cho Thiên Ân không dám nhúc nhích vì sợ làm cô ngã. Cái điều kì lạ nhất chính là vai anh khá nóng, Thiên Ân nghĩ do mình thích cô nên khi cô ngủ trên vai anh mới cảm thấy nóng vậy. Nhưng thật sự thì cô đã bị sốt rồi.
Ra về, trời đổ mưa lớn
Sáng nay vì trong người có chút không khoẻ nên Tiểu Anh cũng chẳng nhớ phải đem theo dù. Báo hại đi chưa nửa chặn đường đã phải trú mưa. Nhìn sắc mặt cô có đôi phần nhợt nhạt làm Thiên Ân không khỏi lo lắng
_Có sao không vậy
_Không cần anh quan tâm đâu
Tiểu Thiên xoay lưng định bỏ đi thì Thiên Ân nhanh chóng nắm lại. Bây giờ anh mới phát hiện ra, tay cô thật rất nóng
_Tay rất là nóng đấy. Đi đến bệnh viện đi – Câu nói Thiên Ân đầy hàm ý quan tâm
_Mưa thế này, đi cho bệnh nặng thêm hả gì – Tiểu Anh khó chịu quát nạt lại
_Ừ nhỉ, để tôi đón taxi cho em
——-Tôi là đường phân cách không gian——
Vào 6:45 ở gần một bãi biển xinh đẹp vắng người, thật ra thì là khách sạn gần đấy.
Hoàng Thiên mướn tạm một phòng vì dù sao cũng không qua đêm ở đây. Anh đưa cho cô một cái áo liền váy màu xanh dương, cái nón rộng vành trắng có cái nơ màu xanh dương và một đôi dép xanh luôn.
_Bây giờ học cách giao tiếp nhé Thanh Thanh – Nói rồi Hoàng Thiên lôi Thanh Thanh đi dạo gần đấy
Hoàng Thiên cùng nhỏ dắt tay nhau đi ra đường. Trước tiên là đi ngang các quán ven đường ăn chơi chút đã (cái này mà giao tiếp hả anh) Cậu ghé xe đẩy bán bò viên, cả hai cùng đứng đấy chọn lựa
_Em muốn dùng cái nào
_…Em không biết mấy cái này
Thanh Thanh lắc đầu lia lịa. Hoàng Thiên đành phải mua mỗi thứ một ít như 3 xâu chả cá, 3 xâu chả tôm, 5 xâu bò viên và 3 xâu có trứng cút. Cậu đưa từng xâu cho nhỏ ăn thử một miếng, cái miệng bé nhỏ há ra nuốt lấy từng viên bé nhỏ. Nhăm nhi xong từng cái, đôi mắt nhỏ sáng rực lên, đôi môi vô thức hé lên nụ cười thích thú.
Tiếp đó Hoàng Thiên dắt Thanh Thanh đi ăn đá bào. Cậu mua lấy hai ly thật lớn, thật nhiều màu sắc. Hoàng Thiên ăn lấy một muỗng trong người bỗng nhiên thấy sản khoái. Còn Thanh Thanh… con bé vừa măm có một muỗng khuôn mặt bỗng nhiên cứng đơ trông ngố vô cùng
_Thật… Thật lạnh TT TT
Cuối cùng khi cả hai ăn hết ly đá bào…
_Não… não em… đóng băng TT TT
Quả thật nếu ăn quá nhiều đá bào não sẽ bị đóng băng
Tiếp theo là ăn một món ăn Hàn Quốc là Tobokki, còn gọi là bánh gạo cay vô cùng thơm ngon. Hoàng Thiên đứng cách sạp tầm 7 bước sau đó lại hối thúc nhỏ mua Tobokki
_Em nhớ mua 2000 won Tobokki đó
_Mua… Không được đâu
Với sự thúc đẩy của Hoàng Thiên, cuối cùng Thanh Thanh cũng bước tới. Nhỏ run run nâng nhẹ cánh tay cầm tờ 100k lên rồi lắp bắp lên tiếng
_Cô…
_Sao con – Cô bán hàng nhẹ giọng hỏi
_Con… mua… 2000 won
_Ukm… Chờ cô chút
Mua 2000 won đưa tờ 100k vnđ, không phải cô này hiền thì đã bị chửi chết luôn rồi. Cuối cùng cô bán hàng cũng thối cho 50k vnđ và 500 won (độc đáo nha). Thanh Thanh nhét tiền thối vào túi rồi lon ton lại chỗ Hoàng Thiên đang chờ. Khi nhỏ lại tới nơi Hoàng Thiên liền xoa xoa mái tóc của nhỏ (như xoa đầu cún vậy á) rồi tươi cười.
_Em giỏi lắm
Đôi môi Thanh Thanh bất giác mĩm cười. Nhưng nụ cười đó đã tắt ngay sau khi nhỏ ăn miếng Tobokki đầu tiên. Thay vào đó chính là đôi mắt căng hết cỡ, cái tay bé nhỏ quạt lia lịa cái lưỡi thân yêu. Đôi môi mấp máy vô thức
_Cay… Thật cay…
Ai đó bỗng nhiên phì cười
——-Tôi lại là đường phân cách không gian——-
16:00 tại nhà
Tiểu Anh đang nằm đắp chăn trên chính chiếc giường của mình sau khi đã bận rộn bị lôi đi khám bệnh. Hiện tại Thiên Ân như người vợ đảm đan đang nấu cháo săn sóc cho chồng…
Hình như ngôn từ có cái gì đó sai sai thì phải
Tiểu Anh từ từ cũng tỉnh ngủ, tự sờ vào trán mình, thật nóng. Cô lại còn đắp chăn, nóng lại càng thêm nóng. Nhưng nếu ra mồ hôi cô sẽ giảm nhiệt nhanh hơn, mau hết bệnh hơn. Nhưng bây giờ cổ họng Tiểu Anh thật đắng nha
Tiểu Anh nằm đó mà ngẫm nghĩ về Thanh Thanh. Liệu thứ tình cảm non nớt ấy của nhỏ đối với Thiên Ân có thật là tình yêu. Cô cứ suy nghĩ, nếu tình cảm đó là ngộ nhận thì sao, nếu Thiên Ân không đáp trả tình cảm đó thì sao. Liệu có phải người chịu đau nhất là Thanh Thanh hay sao. Tiểu Anh thật không muốn xía vàu chuyện người khác nhưng bản thân lại không thể không bận tâm. Cơ mà cứ càng suy nghĩ bản thân lại càng cảm thấy đau đầu.
Ở phía dưới bếp, cháo đã được nấu xong. Sau khi cẩn thận cho chúng vào một cái chén to, Thiên Ân lật đật đem lên phòng cho cô ngay. Nhưng cổ họng Tiểu Anh thật đắng khiến bản thân thật chẳng muốn ăn tí nào. Thiên Ân ngồi kế bên lại không ngừng miệng kêu la lại càng làm cô khó chịu hơn nữa
_Em xem, bệnh đến thế này mà còn ương bướng nữa. Ngồi dậy ăn tí cháo đi
_…
_Ngoan, chỉ vài muỗng thôi mà
_Tôi không ăn
_Thôi nào Tiểu Anh, ăn cho lấy lại sức này
_…
_Em ăn…
_Anh đúng là phiền phức mà. Tôi đã bảo là không ăn rồi anh có nghe không
Cứ nghe Thiên Ân lãi nhãi bên tai suốt làm Tiểu Anh siêu bực mình, bản thân không kiềm chế được mà quát lên, chân tay cũng quơ loạn xạ. Bởi thế mà có một thứ đã hi sinh oanh liệt…
*xoảng* – Chén cháo vô thức bị quăng xuống đất, chén vỡ, cháo và thủy tinh văng tung tóe ra sàn. Tiểu Anh tròn mắt đầy ngạc nhiên, cô cũng không ý thức được mình vừa làm cái gì. Mọi chuyện diễn ra dường như quá nhanh
***********************************************************************************
Chương 8
Thiên Ân cũng đứng lặng người một thời gian. Trong chén cháo đó chứa 1 phần công sức, 9 phần còn lại là tình cảm của anh. Thiên Ân đã rất chuyên tâm nấu cháo, thế nhưng chén cháo lại bị vứt bỏ, như thể thứ tình cảm của anh đã bị vứt bỏ. Đột nhiên cảm thấy bản thân anh có một sự tổn thương không hề nhẹ. Và Tiểu Anh cũng đã hiểu điều ấy, cũng biết bản thân mình đã quá tay rồi nhưng lại chẳng biết phải làm gì để chuộc lỗi
Thiên Ân đứng lặng người nhìn chén cháo văng xuống nền nhà một thời gian sau đó lại lặng lẽ cúi người chuẩn bị lau dọn những thứ đó. Nhưng chỉ khi anh vừa xoay người thì Tiểu Anh đã nhanh chóng bước xuống giường, từ phía sau lưng lại ôm chầm lấy thân thể của anh.
_Thiên Ân, thật xin lỗi
_…
_Anh đừng giận có được không
_…
_Tôi thật không cố ý mà, tôi biết mình sai rồi. Anh… anh đừng giận mà… xin anh…
Những câu nói sau của cô lại hay bị đứt quãng vì vốn dĩ Tiểu Anh đang khóc tới mức ướt áo của anh. Thiên Ân đương nhiên cũng có thể cảm nhận được điều này, phải nói là rất rõ
Thiên Ân tách hai tay cô khỏi eo mình ra, sau đó nhẹ nhàng xoay người lại. Tiểu Anh ngước lên nhìn, chỉ thấy anh đáp trả cái nhìn của cô bằng nụ cười dịu dàng. Dịu dàng tới mức làm người khác ngây người
_Tôi không sao, cũng sẽ không giận em. Đừng khóc mà
Lời nói anh chứa đầy sự ôn nhu. Nhưng lòng Tiểu Anh vẫn không an tâm tí nào, cô sợ anh còn giận cô. Thế nên đôi mắt long lanh cứ nhìn vào Thiên Ân, đôi môi hồng như cánh đào vẫn không ngừng mấp máy
_Thật sẽ không giận chứ
Nhìn đôi môi anh đào xinh xắn kia hé mở với cự li gần như vậy thật rất hấp dẫn người khác. Đặc biệt đối với Thiên Ân, sức hấp dẫn kia lại tăng lên gấp bội. Nó khiến anh không tự chủ được mà cúi xuống kề cạnh mặt cô
_Sẽ không…
Kết thúc câu nói của mình, Thiên Ân rốt cuộc cũng không khống chế được mà hôn cô. Mắt Tiểu Anh mở to hết cỡ, cứ tròn mắt mà nhìn trong khi anh đã nhắm hết hai mắt cả rồi. Lần lượt từng hơi thở nóng hổi phả vào mặt anh, quyến rũ đến mê người khiến Thiên Ân càng muốn tiến sâu hơn vào trong cái miệng bé nhỏ kia. Chỉ là hiện giờ Tiểu Anh đang bị bệnh nên không có sức thôi, chứ nếu không nhất định cô sẽ chống cự quyết liệt. Mà cũng nhờ thế, Thiên Ân thật chẳng khó khăn gì để tách hàm răng cô ra, cái lưỡi tham lam lại tiến sâu vào. Rốt cuộc hai bạn lưỡi thân mến cũng gặp được nhau, lưỡi anh quấn chặt luyến tiếc không rời xa cô tí nào. Từng ngóc ngách trong miệng cô cũng bị anh tham quan rồi chiếm sạch, từng những vị ngọt còn lại cũng bị anh lấy hết. Lần này miệng Tiểu Anh bị mất trắng rồi, Thiên Ân thì lại lời to rồi.
Nụ hôn của họ rất sâu, lại trải qua rất lâu như thể một thế kỉ. Tuy Thiên Ân rất luyến tiếc nhưng mà lại không thể không rời khỏi môi cô. Nếu không, anh nhất định sẽ bị thiếu oxi mà chết mất
Lúc anh rời khỏi môi cô lại phát hiện ra Tiểu Anh trong quá trình hôn lại mệt mà ngủ quên. Tuy rằng hôn đã xong thật nhưng Thiên Ân vẫn chưa buông cô vội mà lại ôm một hồi lâu thật lâu. Cho tới khi bản thân cảm thấy có chút thõa mãn rồi Thiên Ân mới dịu dàng bế cô lên giường rồi đắp chăn cẩn thận. Sau đó Thiên Ân lại nhẹ nhàng dọn dẹp chén cháo bị vỡ khi nãy, tiếp đó lại tiếp tục nấu cháo cho cô. Chén cháo lần đầu tuy có thất bại nhưng anh tin lần thứ hai sẽ thành công. Anh có thể hôn cô một lần, anh tin mình còn có thể hôn cô được nhiều lần hơn nữa. Anh tin rằng tình cảm này sẽ có ngày được cô đáp trả. Ngày đó sẽ đến nhanh thôi mà.
Hiện tại, Thiên Ân đang cảm thấy rất hạnh phúc. Trong khi đó, Tiểu Anh lại cảm thấy có chút…
Chỉ là cô không biết sau nụ hôn đó phải đối mặt với anh như thế nào nên mới vờ ngủ thôi. Ngay khi bóng dáng Thiên Ân ra khỏi phòng, đôi mắt Tiểu Anh đã nhẹ mở ra. Cô nằm đó suy nghĩ về hành động của anh, về mình, về cả Thanh Thanh nữa. Có lẽ bắt đầu từ bây giờ Tiểu Anh phải tạo khoảng cách đối với Thiên Ân. Thanh Thanh là một con bé đầu óc đơn giản, nếu như nhỏ đã tìm được một nửa của mình thì cô phải tích cực hợp tác cho họ. Nhưng mà nếu như Thiên Ân thích cô thì mọi chuyện thật đúng là… phiền phức quá
Tiểu Anh đang bệnh mà, bây giờ lại thêm rối não nữa nè
Vài tiếng sau Thiên Ân lại đem chén cháo lên cho cô. Lần này rút kinh nghiệm, Tiểu Anh ngoan ngoãn ăn vài muỗng cháo. Sau đó uống thuốc rồi tiếp tục ngủ
Mọi thứ cứ diễn ra bình thường như chưa từng xuất hiện nụ hôn nào cả
2 tiếng nữa thì Hoàng Thiên và Thanh Thanh sẽ về tới nhà mà
Còn những chuyển biến tình cảm của Hoàng Thiên vs Thanh Thanh, chờ chờ đợi đợi thêm tí nữa là sẽ có kịch hay thôi
Hình như trời vừa mới tạnh mưa thì phải
Quay trở lại phía Hoàng Thiên và Thanh Thanh
Hiện tại Thanh Thanh đang bị Hoàng Thiên lôi đi mua kem ăn. Nhỏ cứ nắm chặt áo Hoàng Thiên mà rụt rè bước rồi lâu lâu cứ liếc nhìn xung quanh. Cuối cùng cũng để Thanh Thanh phát hiện ra phía ngoài cửa hàng có bóng một đứa bé trai nhìn những ly kem mà thèm thuồng. Trong lòng nhỏ bỗng dâng lên những cảm xúc lạ lẫm.
Sau khi đợi Hoàng Thiên mua xong hai ly kem, Thanh Thanh liền kéo áo cậu lôi đến chỗ đứa bé. Khi trông thấy một bé trai mặt mày lem luốc đứng trước mặt mình, cùng với động tác cầm lấy ly kem chìa ra trước mặt đứa bé của nhỏ khiến cho Hoàng Thiên không tránh khỏi ngạc nhiên. Thanh Thanh nở một nụ cười nhẹ đối với đứa trẻ ấy.
_Em… ăn không
Đứa bé ấy có chút rụt rè, Thanh Thanh lại nở nụ cười tươi hơn
_Nhận lấy đi
Đứa bé liếc nhẹ qua Hoàng Thiên, thấy cậu cũng mĩm cười mới dám nhận lấy ly kem ăn ngon lành
Bây giờ mới nhận ra trên tay đứa bé còn có một con chó con lông vàng cam. Nó ăn kem rồi chìa ra cho chó con liếm một tí nữa. Hoàng Thiên cúi người hỏi thăm cả hai
_Em sống một mình cùng với chú chó này à
_Không, em còn sống với mẹ nữa – Đứa nhỏ khẽ lắc đầu
_Vậy cuộc sống thế nào – Hoàng Thiên tò mò hỏi
_Thật sự… có chút khổ cực. Ơ…
Thanh Thanh đưa ra số tiền là 1 triệu đồng, đó là tất cả tài sản mà nhỏ đang mang theo bên mình. Thanh Thanh có ý tốt muốn tặng cho đứa bé
_Em… nhận lấy đi
_Không, không được – Đứa bé xua tay – Em không dám
_Chẳng phải em đang gặp khó khăn sao, cứ lấy mà làm vốn buôn bán nhỏ.Tuy không nhiều nhưng sẽ giúp được em phần nào đó trong cuộc sống
_Em…
Đứa bé biết rõ hoàn cảnh của mình cũng đang rất cần tiền cho nên trông nó có chút phân vân. Cuối cùng, nó nhìn con chó nhỏ lần cuối rồi đưa cho Thanh Thanh
_Thật cảm ơn anh chị. Anh chị có thể nhận lấy con chó con này không ạ, cứ xem như hai người dùng số tiền này để mua nó. Vốn dĩ nhà em cũng không có khả năng để cho nó sống thật tốt
Đứq trẻ này tỏ ra thật hiểu chuyện
Thanh Thanh khẽ liếc nhẹ Hoàng Thiên thì trông thấy cậu mĩm cười rồi gật đầu, lúc đó nhỏ mới nhận lấy con chó con. Hoàng Thiên lấy 1 tr của nhỏ cùng với 1 tr của mình rồi dúi vào tay đứa bé. Vậy là coi như chú chó con ấy có giá tới 2 tr rồi
Đứa bé cười vui vẻ, vẫy tay chào tạm biệt với cả hai. Hoàng Thiên xoay sang tiếp tục xoa đầu Thanh Thanh, còn nhỏ thì đang cười híp cả mắt.
_Em ngoan lắm
Chưa kịp để Thanh Thanh trả lời, cậu đã nhanh chóng nắm tay dắt cô đến một nơi. Một nơi vô cùng đẹp…
17:20
Mắt Thanh Thanh long lanh mở to tròn nhìn ngắm cảnh vật trước mắt. Lại đây nãy giờ mà bây giờ cả hai mới có cơ hội nhìn ngắm biển. Vào thời khắc hoàng hôn như thế này, cảnh vật trước mắt bỗng trở nên thật lung linh. Mặt trời chuyển sang màu hồng cam, nhuộm luôn cả sắc trời màu hồng sẫm. Không những thế, cả bầu trời xinh đẹp kia còn in bóng mình xuống mặt biển. Với những chuyển động nhẹ nhàng của từng cơn sóng biển, nét đẹp ấy lại trở nên ảo dịu hơn
Thanh Thanh đặt con chó con đang say ngủ lên cát, sau đó nắm lấy bàn tay để cậu dẫn đi
Hoàng Thiên cùng Thanh Thanh đang hòa mình giữa lòng biển. Trong lúc nhỏ đang say sưa ngắm cảnh, Hoàng Thiên cúi người tát nước vào người nhỏ. Thanh Thanh bị ướt nhẹp như thế liền đứng nhìn ngơ ngác trông ngố cực kì.
_Em sao thế, sao không chơi thử đi
_Không…-Thanh Thanh lắc đầu liên tục
Hoàng Thiên lại tát nước vào người nhỏ một lần nữa, mắt Thanh Thanh trở nên long lanh ngấn nước. Là Hoàng Thiên bắt nạt nhỏ, nhỏ sắp khóc rồi này
Trông thấy Thanh Thanh có biểu hiện lạ, Hoàng Thiên nắm tay kéo nhỏ vào trong lòng mình rồi ân cần hỏi han
_Em có sao không
_Em…
Thanh Thanh xô Hoàng Thiên ra rồi đấm vào lồng ngực cậu mấy phát
_Xấu xa, đáng ghét. Anh làm ướt hết cả người em
Nhìn thái độ kì lạ của nhỏ, Hoàng Thiên không thể nào nhịn được cười. Thanh Thanh dễ thương đến thế kia mà
_Ừ, xin lỗi xin lỗi nhé
Hoàng Thiên vừa xin lỗi, vừa cười lại vừa bẹo má Thanh Thanh khiến cho má của nhỏ sưng đỏ lên trông yêu vô cùng. Cho đến khi cậu buông tay ra, lùi về sau một bước thì Thanh Thanh lại tiến thêm một bước để trã đũa cái bẹo má ấy. Nhưng ai mà ngờ cô tiểu thư này lại hậu đậu tới mức mới bước có một bước mà lại trượt chân ngã, còn lôi Hoàng Thiên làm tấm đệm rồi ngã lên đấy nữa cơ chứ
Ở đây không có cảnh môi chạm môi mà chỉ đơn thuần là trạng thái tai Thanh Thanh áp vào lồng ngực của cậu. Tiếng tim đập tuy không quá rộn ràng nhưng đủ để nhỏ có thể nghe thật rõ. Thanh Thanh ngước lên nhìn Hoàng Thiên thì lại thấy Hoàng Thiên nhìn mình, trên gương mặt lại có chút… Nhỏ bò nhẹ nhàng ra trước một chút cho mặt mình đối mặt với mặt Hoàng Thiên ở phía dưới. Nhìn hành động có chút kì lạ kia, Hoàng Thiên cũng không khỏi thắc mắc và kèm theo một chút mong chờ. Thanh Thanh ngờ nghệch nhìn Hoàng Thiên vài giây, sau đó lại cúi người xuống.
Khoảng cách hai gương mặt càng lúc càng gần hơn
Hoàng Thiên nhìn chằm vào đôi môi anh đào kia, trông chờ một nụ hôn ngọt ngào
Nhưng thật tiếc…
_Hình như gương mặt anh có cát này, để em lau cho
Nhìn hành động ngây thơ vô tội của Thanh Thanh, Hoàng Thiên khẽ thở dài
_Em thật là…
_Em thế nào ???
_Thôi, chúng ta chuẩn bị về nhà đi
“Thanh Thanh ngốc? Không, Hoàng Thiên còn ngốc hơn”
19:00 – Cả hai về tới nhà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét