Cảm ơn anh đã làm tốt vai trò người yêu của em. Vì vậy em tin, anh sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình với bạn đời của anh, đừng làm tổn thương họ như đã làm với em.
Tôi từng nghĩ rằng khi yêu bằng trái tim chân thành, yêu không điều kiện thì những gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim. Nhưng sự thật luôn phũ phàng và không có gì là mãi mãi.
Anh đi, bỏ lại tôi với hàng đống suy nghĩ ngổn ngang vô định. Vì sao? Sự lạnh lùng của anh khiến tôi choáng váng. Anh đi, lấy đi trong tôi thứ gọi là niềm tin. Niềm tin mà tôi đã xây dựng nên suốt hơn hai năm qua.Thực sự tôi không hiểu. Tình yêu khá êm đềm mà tôi vẫn tự hào ấy tại sao lại vỡ vụn trong chớp nhoáng. Câu chia tay cuối cùng cũng chỉ ba từ: Không hợp nhau.
Tôi thực sự không lý giải nổi sau tất cả những gì đã có với nhau, anh nói tháng 5 này sẽ làm đám cưới, anh nói sẽ bên tôi đến suốt cuộc đời. Vậy tại sao anh có thể lạnh lùng ra đi như thế.
Tôi – một người mà anh vẫn hay gọi là "trẻ con" dù đã 24 tuổi chứ ít gì. Vì chỉ với anh tôi mới vô tư như thế, chỉ khi bên anh tôi mới sống thực là chính tôi, thích được nuông chiều và chở che.
Tôi luôn làm tốt mọi việc, được mọi người yêu quý từ gia đình, thầy cô, bạn bè, đồng nghiệp dù tôi chẳng nổi bật và cũng không xuất sắc. Tôi luôn sống mà để ý đến sắc mặt của người xung quanh tôi mà quên mất anh. Cho đến khi kết thúc cuộc tình này tôi mới nhận ra có lẽ tôi đã sai khi nghĩ rằng anh là bạn đời và nghiễm nhiên anh là người cùng sẻ chia với tôi tất cả những gì xảy ra trong cuộc sống của tôi. Tôi mặc định nhiệm vụ của một người yêu là lắng nghe và chia sẻ, là cùng tôi sẽ đi qua hết khó khăn này đến khó khăn khác. Tôi quên hỏi người ta rằng họ có muốn như vậy không?
Và anh đi, tôi đổ lỗi cho mình đã làm anh chán nản với cái tính kể lể, trẻ con khiến anh mệt mỏi. Tôi gào thét với những chỉ trích, những rạn nứt trong lòng, kèm theo cả mớ suy nghĩ về công việc, về tương lai. Tôi tưởng như mọi thứ tất cả đều quay lưng lại với tôi vậy. Anh ra đi. Là lúc tôi phải tìm một công việc mới, phải hoạch định lại tương lai cho mình. Cái tương lai mà trước đây tôi nghĩ và tôi tính cùng anh là ở bên anh, giờ phải thay đổi.
Có lúc tôi muốn đi đâu đó thật xa. Có lúc, tôi lại nghĩ tích cực hơn, tự động viên mình rồi mọi chuyện sẽ ổn. Và tôi cứ lang thang tìm lại chính mình, tôi của ngày xưa luôn lạc quan và tin vào cuộc sống.
Hôm nay, tim tôi bớt đau hơn, lòng tôi bớt mệt hơn. Nhưng tôi sợ, sợ hãi với tất cả mọi thứ. Sợ mất đi chút niềm tin còn sót lại, tôi sợ sẽ lại đau. Vậy nên anh à. Người từng xa lạ bước vào cuộc sống của em.
Em đã từng nghĩ anh là cuộc sống của em. Để khi mất anh rồi em mới thấy đúng vậy... Anh là cuộc sống của em... Nhưng là của trước đây. Cảm ơn Trời Phật đã cho em một cuộc sống mới. Dạy em biết chấp nhận rằng chặng đường tiếp theo sẽ không có anh. Dạy em biết, tự đứng dậy và bước tiếp. Không biết bao lâu nhưng sẽ có một người khác đi cùng em đoạn cuối cùng.
Người lạ à! Anh cứ đi, chúng ta giờ là hai đường thẳng song song. Đừng gặp em thêm lần nữa trước khi trái tim em lành lại. Em muốn trao trái tim không lành lặn đó cho người sẽ chấp nhận nó.
Cảm ơn anh đã làm tốt vai trò người yêu của em. Vì vậy em tin, anh sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình với bạn đời của anh, đừng làm tổn thương họ như đã làm với em.
Tạm biệt mối tình đầu.
Gió đã cuốn anh đi nhanh quá! Người lạ từng yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét