Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Bề ngoài chỉ là giấy_đốt là cháy

Một người đàn ông bước vào một ngôi chùa thỉnh Phật để được tĩnh tâm , thấy người đàn ông Phật hỏi :
" Ta thấy sâu thẳm trong đôi mắt con chất chứa u sầu . Nói ta nghe đi "
- " Thưa phật , con biết mình đang lầm đường lạc lối . Nhưng con thật sự không thể ngăn nổi bước chân mình lại. Con đã có gia đình nhưng bây giờ con đang yêu một người con gái khác. Con thật lòng muốn từ bỏ vợ mình đến với cô ấy.... Vợ con rất tốt nhưng chỉ bên cô ấy con mới cảm giác hạnh phúc nhất và yêu thương mãnh liệt hơn bao giờ hết . Con không biết phải làm sao nữa ? "
- " Ta hiểu rồi. Con nhìn ra xa. Có ba cây nến kia. Con thấy cây nào sáng nhất ?"
Người đàn ông ngơ ngác :
- " Thưa phật , chúng xa vậy con thật chẳng thể thấy đc cây nào sáng hơn. "
Phật hiền từ đáp :
- " Vậy giờ con hãy mang 1 cây lại đây. Giờ thì con thấy cây nào sáng nhất ? "
- " Dạ thưa ! Cây đang ở ngay trc mắt con sáng nhất ạ "

Mẹo trị thâm vùng da dưới cánh tay

- " Phải rồi... Chỉ ba cây nến ... Con còn không biết cây nào sáng nhất. Vậy thế gian trăm ngàn người... Sao con biết ai sẽ là tốt nhất ... Ai làm con hạnh phúc nhất chứ. Chỉ những thứ hiện hữu ngay trước mắt ta mới là sáng nhất ... Giá trị nhất con ạ... Đừng bao giờ đong đếm so sánh . Ta có thể đánh mất nó xong có thể mất cả đời cũng không bao giờ tìm lại được đâu "
- " Dạ con hiểu rồi. Con xin giác ngộ !!! Người đàn ông vội trở về bên vợ mình "
Cuộc sống cũng vậy đó các bạn, đừng vì một phút nông nổi, hay chỉ vì một bề ngoài hào nhoáng mà mình buông lời xúc phạm, chê bai, đánh mất công việc, thu nhập hay làm tổn thương những người tốt đang ngay cạnh ta. hãy nhớ :
" Bề ngoài chỉ là giấy - đốt là cháy "


Cách làm muối ớt tôm Tây Ninh đơn giản

Anh đã làm đau một cô gái quá chân thành

Nhìn em giả vờ mạnh mẽ, anh lại càng hận bản thân mình đã làm đau một cô gái quá chân thành.
Đâu rồi lời nói quan tâm hằng đêm, đâu rồi những tin nhắn nhắc nhở. Anh đã từng xem đó là gánh nặng, đó là sự làm phiền. Nhưng hơn lúc nào hết anh thèm được nghe tiếp bíp bíp ngay lúc này. Đối diện với bốn bức tường và dòng tin nhắn của em, anh đã đọc hơn 100 lần và cảm giác ân hận tăng dần theo từng lần em ạ.
"Khi yêu anh em sẽ khổ, bạn bè bảo anh quá đào hoa. Giữa anh và em có sự chệnh lệch quá lớn nhưng em đã bất chấp tất cả vì yêu là để con tim lên tiếng. Giờ thì em đã hiểu cái giá khi con tim làm chủ cảm xúc. Nhưng em sẽ không hối hận vì em biết con người là máu, là thịt, không phải máy móc. Em yêu rất chân thành vì em biết mình không hội đủ yếu tố để chọn lựa người đàn ông hoàn hảo như tiêu chuẩn của những cô hotgirl. Em cần một người yêu em chân thành.
Cảm ơn anh đã cho em biết giá trị thật sự của em, cảm ơn anh về thời gian hạnh phúc. Cái hạnh phúc giả dối chỉ đáng giá bằng cuộc đánh cược vô nghĩa. Anh là thằng khốn".
Tình yêu anh dành cho em bắt nguồn từ việc đánh cược vô nghĩa, nhưng giờ anh phải trả giá cho sự háo thắng của mình.
Em không là người xinh trong mắt mọi người và đã từng như thế trong mắt anh. Em chỉ là cô gái tầm thường với người xung quanh, nhưng lần này thì khác em ạ, em lợi hại hơn anh từng nghĩ.
Em đến nhẹ nhàng nhưng em ra đi lại dứt khoát, dứt khoát đến mức anh tưởng đó chỉ là ác mộng.
Tuần đầu tiên, anh tự nói, đây không phải là lần đầu tiên. Nó là lần thứ n với mình, rồi cũng đâu vào đấy.
Tuần thứ 2, anh cũng tự nhủ rồi sẽ quên. Rõ ràng là nó có hiệu quả. Anh đã quên, nhưng không phải quên em mà anh quên rằng "anh đã từng yêu em vì lời thách thức của lũ bạn". Anh nhận ra mình đã yêu em bằng con tim.
Tuần thứ 3, anh vô tình nhìn em với cậu bạn mà ngày xưa em bảo đã từng thích mình sánh bước cùng nhau. Lúc này anh khẳng định, em chiếm một phần trong trái tim anh.
30 năm, không ít vết thương lớn nhỏ nhưng anh có thể khẳng định cái đau đớn trong giây phút này là cái đau ghê gớm nhất. Không có vết thương hữu hình, không máu, nhưng nó làm anh không thở được.
Lần gặp nhau này em khác xưa quá nhiều. Không còn là cô gái nhút nhát, không còn là cô gái quê mùa tỉnh lẻ. Em mạnh mẽ trong lời nói và ánh mắt. Anh chưa quen với cảm giác này em ạ.
Thà rằng em cứ làm ngơ anh sẽ bớt đau, đằng này em là người chủ động chào anh. Niềm vui thật lòng hay chỉ là cách em vờ vui để anh thấy rằng mình không là gì trong em.
"Giữa chúng ta không còn gì phải níu kéo. Tình cờ gặp nhau em sẽ chào hỏi vì không còn tình yêu thì giữa chúng ta còn tình bạn. Em đã từ bỏ được, thì anh cũng được. Vì con tim anh đâu có em thì việc này sẽ dễ dàng hơn. Cố lên anh!
Tạm biệt anh!"
Em quá tàn nhẫn, nhưng em có quyền, quyền để dày vò anh.
Anh không cần em phải tha thứ, nhưng anh xin em cho anh có cơ hội để được em dày vò, để anh biết rằng em vẫn còn bên anh. Để anh nhận niềm đau này thay em, bao oan hờn em cứ trút vào anh, anh xứng đáng nhận nó. Nhìn em giả vờ mạnh mẽ, anh lại càng hận bản thân mình đã làm đau một cô gái quá chân thành.
Anh sẽ chờ, chờ đến khi em sẵn sàng quên tất cả. Anh sẽ đến và sẽ dùng con tim chân thành để được em cho cơ hội yêu lại từ đầu. Anh biết vết thương dù lành nhưng nó sẽ để lại vết sẹo và những cơn đau âm ỉ, nhưng anh nguyện dùng quãng đời còn lại để giúp em xoa dịu niềm đau, giúp em tìm lại niềm tin vào tình yêu.

Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời

Tác Giả: Maryminhol
Thể Loại: Truyện Teen tình cảm lãng mạn
**************************************************
( hai ngày nay add bận nên ko up đc, nay up thêm mấy chương nha)
Chương 5
Trong giờ học vốn dĩ cũng không yên bình cho lắm
Thanh Thanh từ một học sinh lớp 9 bỗng nhiên ngơ ngác nhảy vào kiến thức lớp 11. Muốn hiểu bài cũng hơi bị căng à
_Nhìn vào dãy toán học này xem. Em hiểu không – Tiểu Anh cầm cây viết chỉ chỉ vào quyển sách toán
Thanh Thanh khẽ lắc đầu khiến cô mĩm cười và gật đầu cái rụp
_Đúng rồi. Bởi vậy vào lớp em cứ ngồi chơi đi
Quả là một ý kiến độc đáo à, chơi xúi dại không. Bởi vậy mới khiến Thiên Ân ngồi phía dưới cũng phải cười nắc nẻ rồi cốc đầu Tiểu Anh một phát không hề nhẹ.
_Ai bảo xúi dại làm gì
Câu nói của anh khiến cô phải quay sang trừng mắt với anh rồi lại chuyển ánh nhìn về phía Hoàng Thiên
Khẽ thở dài, cậu bèn phải lên tiếng.
_Thôi đi Thiên Ân.Mày câm cho tao học cái
_Chậc chậc. Từ lúc nào mà mày siêng thế. Tao không có biết a
Từ phía sau, Thiên Ân đưa hai tay ra trước bẹo má Tiểu Anh rồi còn lắc qua lắc lại. Trông mặt cô cau có lại rất dễ thương, trông hai tay bé xíu của cô với với để đánh anh lại càng dễ thương hơn. “Dễ thương” là từ duy nhất xuất hiện hiện giờ trong não anh, khiến anh không thể không hé miệng cười. Và đối với nụ cười rạng rỡ ấy, Thanh Thanh không thể không lưu tâm mà cứ tròn mắt nhìn
“Đẹp thật”
——-Tôi là đường phân cách tan học——-
Hiện tại đang là mùa mưa, cho nên lúc ra về mới phải phiền phức như thế này. Tất cả đều không mang áo mưa, chỉ có mỗi Tiểu Anh là đem theo hai cái dù trắng trong suốt. Hình như cô luôn mang dù trong người thì phải.
Tình thế ép buộc, tất cả đều đành dắt xe mà về. Lúc đầu thì Tiểu Anh cầm dù, Thiên Ân dắt xe nhưng diện tích cái dù không quá lớn mà cô lại chủ yếu nghiêng dù về phía mình. Cho nên…
_Em xem tôi đây này, cánh tay phải ướt hết cả rồi này
_Xí, mặc kệ anh. Đã che cho mà còn nêu ý kiến này nọ. Thôi dẹp, không thèm che cho anh
Nói xong lời nói ấy, cô chạy vèo về phía Hoàng Thiên mà che cho cậu. Thanh Thanh đứng kế bên cũng bắt đầu lo lắng nên bèn bước khẽ đến mà che cho anh.
_Có sao không
_À, chẳng sao đâu – Thiên Ân nở nụ cười cho nhỏ khỏi lo
Không sao, anh mà không sao á. Nhờ ơn Tiểu Anh mà nguyên người Thiên Ân đã bị ướt không ít rồi. Lần này anh về nhà mà bệnh là phải trả thù cô nhóc này ấy chứ. À mà bây giờ hình như Thanh Thanh cố ý nghiêng dù nhiều về phía anh thì phải, vai áo trái nhỏ dính mưa đôi chút
_Em che về phía mình một chút đi. Ướt rồi kìa
Thanh Thanh cúi mặt xuống, khẽ lắc đầu và gương mặt thoáng đỏ ửng. Hoàng Thiên lúc đấy cũng vô tình nhìn vào mặt nhỏ như do màn mưa nên không nhìn rõ lắm. Chỉ biết một điều là…
“Trông em ấy có hơi kì kì thì phải???”
Liệu đây có phải là bước đầu tiên bắt đầu cho tình cảm nhỏ bé của cô bé nhút nhát này hay không nhỉ
——-Tôi là đường phân cách tối thui——-
Hiện tại, dù đang ở trong phòng đọc truyện tranh nhưng mà Tiểu Anh không thể nào tập trung được với tiếng la hét của Hoàng Thiên phía dưới nhà. Cô thật không ngờ giọng em trai cô lại có thể cao đến mức như vậy, cửa kính trong nhà cũng bắt đầu rung rinh hết cả rồi. Hình như Tiểu Anh có nghe vài câu như là…
_Cái thằng kia, bật đèn lên cho ông mau
_Không đấy – Là giọng Thiên Ân thì phải
_A… Tắt cái phim bệnh hoạn kia mau lên cái thằng này
_Tao đang coi cơ mà
_A…a…a…
Đúng là chịu hết nổi với mấy cái tên này, Tiểu Anh bắt đầu lết thân xuống phòng khách. Và theo sau chân cô không quá xa chính là Thanh Thanh.
Quả thực, phòng khách rất tối. Từ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, Tiểu Anh thấy Hoàng Thiên đang đứng run rẩy còn người ngồi trên ghế sofa chắc là Thiên Ân.
_Hu…hu…hu
Nghe tiếng gió rít cùng với tiếng khóc thảm thiết, Tiểu Anh bắt đầu đơ người ra rồi từ từ ngước lên nhìn tivi. Quả thực đúng như cô nghĩ, có một bạn xoã tóc mặc váy trắng bay vèo vèo trong đấy, đây chắc chắn là phim ma. Cũng từ khoảnh khắc ấy, Tiểu Anh nhanh chóng phóng cái vèo ôm chặt lấy thân thể của Hoàng Thiên với tư thế đầy ám muội
Ma – đó là thứ mà Tiểu Anh và Hoàng Thiên sợ nhất trên đời (bệnh di truyền từ mẹ đó)
********************************************
Chương 6
Nhìn tư thế mờ ám của hai chị em họ, Thiên Ân đành phải bước tới gần họ mà phán vài câu
_Chậc chậc. Rốt cuộc thì đây là cái thể loại tình cảm lãng mạn loạn luân gì nữa đây
Nhận ra lời nói đầy thiện chí của anh, cô lập tức phóng khỏi người Hoàng Thiên. Mặt đối mặt với Thiên Ân, Tiểu Anh bắt đầu lên tiếng mắng trả anh (cô mà nhịn ai cơ chứ)
_Này này. Tôi đây… A… >
_Em không phải là mẫu người nó thích
_Em biết
_Vậy thì em có muốn thay đổi bản thân một lần hay không
Gương mặt Hoàng Thiên ánh lên tia tisnh nghịch trong khi Thanh Thanh đơ ra hết cở. Cái não của nhỏ chưa hoàn toàn hoạt động được những điều cậu nói thì Hoàng Thiên đã tự do hành động rồi. Cậu cứ thế mà lôi nhỏ đi
_Được rồi, chúng ta bắt đầu nào
Hiện tại đã là 23:30 rồi đó nha. Đêm khuya thế này Hoàng Thiên không nỡ còng lưng ra đạp xe nên đành lôi chiếc motor ra. Nhưng trước khi khởi hành cậu phải điện cho một người cái đã
[… Oái, cái thằng điên nào giữa đêm khuya dám phá giấc ngủ của tao vậy có tin là…]
_Dẹp, thức ngay cho tao nhờ
[…Mày là cái thằng khốn kiếp nào…]
_Ông nội mày đây – Hoàng Thiên nhếch môi
Đầu dây bên kia nãy giờ cứ trả lời theo tư thế ngái ngủ, nghe tới tên ông nội liền ngồi bật dậy ngó xem điện thoại có phải hiện số ông không (sợ ông nội lắm). Nhờ vậy mà chàng ta mới bắt đầu tỉnh ngủ
[…Ông nội cái đầu mày. Lôi đầu tao dậy có chuyện gì thế…]
_À định nhờ mày ra chổ làm việc kia cái
[…Ách. Sáng mai không được à. Buồn ngủ chết thì làm được gì…]
_Mày có ngon thì tới sáng xuất hiện thử đi, tao mách hết chuyện xấu của mày ra cho ông nội mày cho xem.
[…Haizzz. Được rồi, 20′ nữa tao tới liền ngay…]
Cuộc nói chuyện của Hoàng Thiên kết thúc là ngay lập tức nhận ra đôi mắt đầy thắc mắc của Thanh Thanh vẫn đang nhìn mình. Đội nón bảo hiểm giùm nhỏ, sau đó bế Thanh Thanh lên xe xong xuôi rồi mới chịu giài thích cho nhỏ nghe
_Nó là Bảo Lâm, người sẽ giúp em thay đổi hình thức bên ngoài
Chiếc xe motor từ từ phóng vèo vèo. Ngồi trên xe, tuy rằng trong lòng có không ít lo sợ nhưng Thanh Thanh đang bận suy nghĩ rồi
“Thay đổi… để được yêu”
Thanh Thanh thích Thiên Ân, có lẽ vì nụ cười toả nắng, vì tích cách trẻ con của anh (đối với cô), vì cách mà anh ân cần dịu dàng đối với nhỏ. Có lẽ là vậy đấy
Chiếc xe dừng lại tại một cửa hàng tên “You’re Princess” nhưng đóng cửa mất rồi a. Mà Thanh Thanh càng ngạc nhiên hơn khi Hoàng Thiên lại có chìa khoá bước vào cửa hàng người ta (cảnh sát bắt bây giờ). Cậu cứ nắm tay nhỏ mà lôi vào tự nhiên. Căn phòng tối thui đang dần được bật sáng lên
Từ phía cửa, một chàng trai lịch lãm đang ngáp dài ngáp ngắn, người đó đưa mắt nhìn Hoàng Thiên đấy bất mãn (ai bảo phá giấc ngủ ngta làm chi). Vừa thấy bóng người đó, Hoàng Thiên bỗng nhếch môi đầy thích thú
_Cô gái này trông chờ vào cậu
Bảo Lâm nhìn tổng thể nhan sắc của nhỏ rồi chốt lại một câu “thật không tệ a”. Nhỏ vốn xinh sẵn rồi mà.
Bảo Lâm vuốt vuốt nhẹ mái tóc Thanh Thanh, tóc nhỏ khá mịn nên dễ bị xơ rối lắm. Rốt cuộc hắn (Bảo Lâm) quyết định dưỡng tóc Thanh Thanh một tí, duỗi cả tóc nhỏ luôn. Còn về vấn đề nhuộm thì cần phải hỏi ý kiến một chút.
_Nhuộm tóc không mày
Hoàng Thiên nhìn lại tóc nhỏ, tóc Thanh Thanh màu đen trông cũng xinh nhưng sẽ không làm nhỏ nổi bật cho lắm. Nên cho Thanh Thanh một màu vô cùng dễ thương a, như chính sự dễ thương vốn có của nhỏ vậy
_Màu hồng nhạt pha vài sợi đỏ đi
_Mày sáng tạo khiếp
_Còn nữa, cắt tóc em ấy lên một chút đi. Phần đuôi tóc cúp vào bên trong một tí cho dễ thương
_Mệt, cái thằng lắm lời
Đây đang làm tóc cho Thanh Thanh cơ mà, trong khi nãy giờ nhỏ ngồi im ru còn hai thằng kia lại bình luận khí thế. Tuy rằng nãy giờ cãi cọ với Hoàng Thiên nhưng Bảo Lâm luôn làm theo ý cậu, phải là ý hay chứ tàm xàm thì dẹp luôn nhá.
Trong khi Bảo Lâm đang tân trang mái tóc cho Thanh Thanh thì Hoàng Thiên lại đi lòng vòng cửa tiệm. Vì nơi đây còn có rất nhiều trang phục phù hợp với mọi tính cách của thiếu nữ. Trang phục làm nổi bật lên nét đẹp của Thanh Thanh thật sự có không ít nha

Truyện: Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời

Chương 7
Có bộ áo liền váy thiết kế khá đơn giản với các gam màu chủ đạo như trắng, hồng và xanh dương. Các loại áo sơ mi từ dài đến ngắn tay cậu chọn chục cái cũng với những gam màu hoà nhã như vàng, hồng, trắng và xanh dương. Cậu chọn luôn cả các chiếc váy và quần ngắn với các màu sắc như đen, trắng, xanh dương, đỏ, cam, tím. Còn áo pull thì đủ màu với các kiểu in trên áo toàn là động vật cây cỏ. Theo mắt thẫm mĩ của Hoàng Thiên thì Thanh Thanh sẽ đạt tới trình độ dễ thương siêu cấp.
Tiếp đó còn chọn trang sức nữa. Từ nhẫn, vòng tay, dây chuyền, hoa tai đều chọn kim cương sáng lấp lánh với những viên đá quý màu hồng và xanh dương. Đối với Hoàng Thiên, màu trắng, hồng và xanh dương sẽ làm cho con gái dễ thương, tím thì mộng mơ còn đen là cá tính, trắng còn là sự thuần khiết nữa
Thoắt cái đã 4h sáng
Vén màn cửa ra, Bảo Lâm ú ớ gọi cậu
_Thằng điên kia, xong rồi này
Hoàng Thiên lon ton chạy vào liền thấy Thanh Thanh đang gục lên ghế mà ngủ. Nhưng mà… Mái tóc đen dài được thay bằng tóc hồng dài hơn vai 5cm đuôi tóc cúp vào bên trong. Tỉ lệ tóc đỏ/tóc hồng là 1/100 trong cưng cực kì.
_Chậc, bạn tốt cho tao quỵt nhá
_Quỵt cái đầu mày. Lấy thân đền đáp cho tao mau
_Ôi cái thằng gay. Biến
_Mày mới gay á. Trả tiền ngay không thì bảo
_Rồi rồi, khổ lắm nói mãi
_Nói thế còn chưa vừa với cái đầu mày đâu
Nghe hai tên này cãi lộn riết Thanh Thanh cũng tỉnh ngủ luôn. Sau khi nhìn vào chiếc gương siêu to bự trước mặt mình lại làm nhỏ tỉnh táo hơn nữa. Thanh Thanh suýt không nhận ra mình vì tất cả dường như quá khác lạ đi. Từ mức độ dễ thương vốn có, Thanh Thanh của chúng ta đã trở nên dễ thương siêu cấp a.
Hoàng Thiên cầm đt nhắn tin cho Tiểu Anh với một lời nhắn “Xin nghỉ hôm nay cho em và Thanh Thanh nhé chị thân yêu” rồi lại lôi Thanh Thanh lên chiếc motor
——-Tôi là đường phân cách xuyên không gian——
_Hắc xì… – Tiểu Anh bị nhảy mũi do cả đêm ngủ ở ngoài sân
Chuyện của Thanh Thanh không phải là cô cố ý nghe lén nhưng mà là do hai người đó phá giấc ngủ của cô cho nên Tiểu Anh cũng có nghe được đôi chút. Chỉ là vô tình thôi nhá
Nhưng mà hình như hứng sương đêm, bản thân cũng có chút cảm lạnh rồi. Đã thế sáng nay còn không có Hoàng Thiên chăm sóc, bản thân lại càng thê thảm hơn nữa. Tiểu Anh rất là mong Thiên Ân sẽ không tìm cách phá rối cô, cô đây cũng không có sức đáp trả đâu
Nhưng mà lúc vào học, Thiên Ân lại nhảy lên bàn với lí do bàn trống lại càng làm Tiểu Anh thấy không thoải mái hơn. Cuối cùng, trong suốt tiết học Tiểu Anh chỉ toàn là ngủ nhưng mà lại ngủ trên vai anh làm cho Thiên Ân không dám nhúc nhích vì sợ làm cô ngã. Cái điều kì lạ nhất chính là vai anh khá nóng, Thiên Ân nghĩ do mình thích cô nên khi cô ngủ trên vai anh mới cảm thấy nóng vậy. Nhưng thật sự thì cô đã bị sốt rồi.
Ra về, trời đổ mưa lớn
Sáng nay vì trong người có chút không khoẻ nên Tiểu Anh cũng chẳng nhớ phải đem theo dù. Báo hại đi chưa nửa chặn đường đã phải trú mưa. Nhìn sắc mặt cô có đôi phần nhợt nhạt làm Thiên Ân không khỏi lo lắng
_Có sao không vậy
_Không cần anh quan tâm đâu
Tiểu Thiên xoay lưng định bỏ đi thì Thiên Ân nhanh chóng nắm lại. Bây giờ anh mới phát hiện ra, tay cô thật rất nóng
_Tay rất là nóng đấy. Đi đến bệnh viện đi – Câu nói Thiên Ân đầy hàm ý quan tâm
_Mưa thế này, đi cho bệnh nặng thêm hả gì – Tiểu Anh khó chịu quát nạt lại
_Ừ nhỉ, để tôi đón taxi cho em
——-Tôi là đường phân cách không gian——
Vào 6:45 ở gần một bãi biển xinh đẹp vắng người, thật ra thì là khách sạn gần đấy.
Hoàng Thiên mướn tạm một phòng vì dù sao cũng không qua đêm ở đây. Anh đưa cho cô một cái áo liền váy màu xanh dương, cái nón rộng vành trắng có cái nơ màu xanh dương và một đôi dép xanh luôn.
_Bây giờ học cách giao tiếp nhé Thanh Thanh – Nói rồi Hoàng Thiên lôi Thanh Thanh đi dạo gần đấy
Hoàng Thiên cùng nhỏ dắt tay nhau đi ra đường. Trước tiên là đi ngang các quán ven đường ăn chơi chút đã (cái này mà giao tiếp hả anh) Cậu ghé xe đẩy bán bò viên, cả hai cùng đứng đấy chọn lựa
_Em muốn dùng cái nào
_…Em không biết mấy cái này
Thanh Thanh lắc đầu lia lịa. Hoàng Thiên đành phải mua mỗi thứ một ít như 3 xâu chả cá, 3 xâu chả tôm, 5 xâu bò viên và 3 xâu có trứng cút. Cậu đưa từng xâu cho nhỏ ăn thử một miếng, cái miệng bé nhỏ há ra nuốt lấy từng viên bé nhỏ. Nhăm nhi xong từng cái, đôi mắt nhỏ sáng rực lên, đôi môi vô thức hé lên nụ cười thích thú.
Tiếp đó Hoàng Thiên dắt Thanh Thanh đi ăn đá bào. Cậu mua lấy hai ly thật lớn, thật nhiều màu sắc. Hoàng Thiên ăn lấy một muỗng trong người bỗng nhiên thấy sản khoái. Còn Thanh Thanh… con bé vừa măm có một muỗng khuôn mặt bỗng nhiên cứng đơ trông ngố vô cùng
_Thật… Thật lạnh TT TT
Cuối cùng khi cả hai ăn hết ly đá bào…
_Não… não em… đóng băng TT TT
Quả thật nếu ăn quá nhiều đá bào não sẽ bị đóng băng
Tiếp theo là ăn một món ăn Hàn Quốc là Tobokki, còn gọi là bánh gạo cay vô cùng thơm ngon. Hoàng Thiên đứng cách sạp tầm 7 bước sau đó lại hối thúc nhỏ mua Tobokki
_Em nhớ mua 2000 won Tobokki đó
_Mua… Không được đâu
Với sự thúc đẩy của Hoàng Thiên, cuối cùng Thanh Thanh cũng bước tới. Nhỏ run run nâng nhẹ cánh tay cầm tờ 100k lên rồi lắp bắp lên tiếng
_Cô…
_Sao con – Cô bán hàng nhẹ giọng hỏi
_Con… mua… 2000 won
_Ukm… Chờ cô chút
Mua 2000 won đưa tờ 100k vnđ, không phải cô này hiền thì đã bị chửi chết luôn rồi. Cuối cùng cô bán hàng cũng thối cho 50k vnđ và 500 won (độc đáo nha). Thanh Thanh nhét tiền thối vào túi rồi lon ton lại chỗ Hoàng Thiên đang chờ. Khi nhỏ lại tới nơi Hoàng Thiên liền xoa xoa mái tóc của nhỏ (như xoa đầu cún vậy á) rồi tươi cười.
_Em giỏi lắm
Đôi môi Thanh Thanh bất giác mĩm cười. Nhưng nụ cười đó đã tắt ngay sau khi nhỏ ăn miếng Tobokki đầu tiên. Thay vào đó chính là đôi mắt căng hết cỡ, cái tay bé nhỏ quạt lia lịa cái lưỡi thân yêu. Đôi môi mấp máy vô thức
_Cay… Thật cay…
Ai đó bỗng nhiên phì cười
——-Tôi lại là đường phân cách không gian——-
16:00 tại nhà
Tiểu Anh đang nằm đắp chăn trên chính chiếc giường của mình sau khi đã bận rộn bị lôi đi khám bệnh. Hiện tại Thiên Ân như người vợ đảm đan đang nấu cháo săn sóc cho chồng…
Hình như ngôn từ có cái gì đó sai sai thì phải
Tiểu Anh từ từ cũng tỉnh ngủ, tự sờ vào trán mình, thật nóng. Cô lại còn đắp chăn, nóng lại càng thêm nóng. Nhưng nếu ra mồ hôi cô sẽ giảm nhiệt nhanh hơn, mau hết bệnh hơn. Nhưng bây giờ cổ họng Tiểu Anh thật đắng nha
Tiểu Anh nằm đó mà ngẫm nghĩ về Thanh Thanh. Liệu thứ tình cảm non nớt ấy của nhỏ đối với Thiên Ân có thật là tình yêu. Cô cứ suy nghĩ, nếu tình cảm đó là ngộ nhận thì sao, nếu Thiên Ân không đáp trả tình cảm đó thì sao. Liệu có phải người chịu đau nhất là Thanh Thanh hay sao. Tiểu Anh thật không muốn xía vàu chuyện người khác nhưng bản thân lại không thể không bận tâm. Cơ mà cứ càng suy nghĩ bản thân lại càng cảm thấy đau đầu.
Ở phía dưới bếp, cháo đã được nấu xong. Sau khi cẩn thận cho chúng vào một cái chén to, Thiên Ân lật đật đem lên phòng cho cô ngay. Nhưng cổ họng Tiểu Anh thật đắng khiến bản thân thật chẳng muốn ăn tí nào. Thiên Ân ngồi kế bên lại không ngừng miệng kêu la lại càng làm cô khó chịu hơn nữa
_Em xem, bệnh đến thế này mà còn ương bướng nữa. Ngồi dậy ăn tí cháo đi
_…
_Ngoan, chỉ vài muỗng thôi mà
_Tôi không ăn
_Thôi nào Tiểu Anh, ăn cho lấy lại sức này
_…
_Em ăn…
_Anh đúng là phiền phức mà. Tôi đã bảo là không ăn rồi anh có nghe không
Cứ nghe Thiên Ân lãi nhãi bên tai suốt làm Tiểu Anh siêu bực mình, bản thân không kiềm chế được mà quát lên, chân tay cũng quơ loạn xạ. Bởi thế mà có một thứ đã hi sinh oanh liệt…
*xoảng* – Chén cháo vô thức bị quăng xuống đất, chén vỡ, cháo và thủy tinh văng tung tóe ra sàn. Tiểu Anh tròn mắt đầy ngạc nhiên, cô cũng không ý thức được mình vừa làm cái gì. Mọi chuyện diễn ra dường như quá nhanh
***********************************************************************************
Chương 8
Thiên Ân cũng đứng lặng người một thời gian. Trong chén cháo đó chứa 1 phần công sức, 9 phần còn lại là tình cảm của anh. Thiên Ân đã rất chuyên tâm nấu cháo, thế nhưng chén cháo lại bị vứt bỏ, như thể thứ tình cảm của anh đã bị vứt bỏ. Đột nhiên cảm thấy bản thân anh có một sự tổn thương không hề nhẹ. Và Tiểu Anh cũng đã hiểu điều ấy, cũng biết bản thân mình đã quá tay rồi nhưng lại chẳng biết phải làm gì để chuộc lỗi
Thiên Ân đứng lặng người nhìn chén cháo văng xuống nền nhà một thời gian sau đó lại lặng lẽ cúi người chuẩn bị lau dọn những thứ đó. Nhưng chỉ khi anh vừa xoay người thì Tiểu Anh đã nhanh chóng bước xuống giường, từ phía sau lưng lại ôm chầm lấy thân thể của anh.
_Thiên Ân, thật xin lỗi
_…
_Anh đừng giận có được không
_…
_Tôi thật không cố ý mà, tôi biết mình sai rồi. Anh… anh đừng giận mà… xin anh…
Những câu nói sau của cô lại hay bị đứt quãng vì vốn dĩ Tiểu Anh đang khóc tới mức ướt áo của anh. Thiên Ân đương nhiên cũng có thể cảm nhận được điều này, phải nói là rất rõ
Thiên Ân tách hai tay cô khỏi eo mình ra, sau đó nhẹ nhàng xoay người lại. Tiểu Anh ngước lên nhìn, chỉ thấy anh đáp trả cái nhìn của cô bằng nụ cười dịu dàng. Dịu dàng tới mức làm người khác ngây người
_Tôi không sao, cũng sẽ không giận em. Đừng khóc mà
Lời nói anh chứa đầy sự ôn nhu. Nhưng lòng Tiểu Anh vẫn không an tâm tí nào, cô sợ anh còn giận cô. Thế nên đôi mắt long lanh cứ nhìn vào Thiên Ân, đôi môi hồng như cánh đào vẫn không ngừng mấp máy
_Thật sẽ không giận chứ
Nhìn đôi môi anh đào xinh xắn kia hé mở với cự li gần như vậy thật rất hấp dẫn người khác. Đặc biệt đối với Thiên Ân, sức hấp dẫn kia lại tăng lên gấp bội. Nó khiến anh không tự chủ được mà cúi xuống kề cạnh mặt cô
_Sẽ không…
Kết thúc câu nói của mình, Thiên Ân rốt cuộc cũng không khống chế được mà hôn cô. Mắt Tiểu Anh mở to hết cỡ, cứ tròn mắt mà nhìn trong khi anh đã nhắm hết hai mắt cả rồi. Lần lượt từng hơi thở nóng hổi phả vào mặt anh, quyến rũ đến mê người khiến Thiên Ân càng muốn tiến sâu hơn vào trong cái miệng bé nhỏ kia. Chỉ là hiện giờ Tiểu Anh đang bị bệnh nên không có sức thôi, chứ nếu không nhất định cô sẽ chống cự quyết liệt. Mà cũng nhờ thế, Thiên Ân thật chẳng khó khăn gì để tách hàm răng cô ra, cái lưỡi tham lam lại tiến sâu vào. Rốt cuộc hai bạn lưỡi thân mến cũng gặp được nhau, lưỡi anh quấn chặt luyến tiếc không rời xa cô tí nào. Từng ngóc ngách trong miệng cô cũng bị anh tham quan rồi chiếm sạch, từng những vị ngọt còn lại cũng bị anh lấy hết. Lần này miệng Tiểu Anh bị mất trắng rồi, Thiên Ân thì lại lời to rồi.
Nụ hôn của họ rất sâu, lại trải qua rất lâu như thể một thế kỉ. Tuy Thiên Ân rất luyến tiếc nhưng mà lại không thể không rời khỏi môi cô. Nếu không, anh nhất định sẽ bị thiếu oxi mà chết mất
Lúc anh rời khỏi môi cô lại phát hiện ra Tiểu Anh trong quá trình hôn lại mệt mà ngủ quên. Tuy rằng hôn đã xong thật nhưng Thiên Ân vẫn chưa buông cô vội mà lại ôm một hồi lâu thật lâu. Cho tới khi bản thân cảm thấy có chút thõa mãn rồi Thiên Ân mới dịu dàng bế cô lên giường rồi đắp chăn cẩn thận. Sau đó Thiên Ân lại nhẹ nhàng dọn dẹp chén cháo bị vỡ khi nãy, tiếp đó lại tiếp tục nấu cháo cho cô. Chén cháo lần đầu tuy có thất bại nhưng anh tin lần thứ hai sẽ thành công. Anh có thể hôn cô một lần, anh tin mình còn có thể hôn cô được nhiều lần hơn nữa. Anh tin rằng tình cảm này sẽ có ngày được cô đáp trả. Ngày đó sẽ đến nhanh thôi mà.
Hiện tại, Thiên Ân đang cảm thấy rất hạnh phúc. Trong khi đó, Tiểu Anh lại cảm thấy có chút…
Chỉ là cô không biết sau nụ hôn đó phải đối mặt với anh như thế nào nên mới vờ ngủ thôi. Ngay khi bóng dáng Thiên Ân ra khỏi phòng, đôi mắt Tiểu Anh đã nhẹ mở ra. Cô nằm đó suy nghĩ về hành động của anh, về mình, về cả Thanh Thanh nữa. Có lẽ bắt đầu từ bây giờ Tiểu Anh phải tạo khoảng cách đối với Thiên Ân. Thanh Thanh là một con bé đầu óc đơn giản, nếu như nhỏ đã tìm được một nửa của mình thì cô phải tích cực hợp tác cho họ. Nhưng mà nếu như Thiên Ân thích cô thì mọi chuyện thật đúng là… phiền phức quá
Tiểu Anh đang bệnh mà, bây giờ lại thêm rối não nữa nè
Vài tiếng sau Thiên Ân lại đem chén cháo lên cho cô. Lần này rút kinh nghiệm, Tiểu Anh ngoan ngoãn ăn vài muỗng cháo. Sau đó uống thuốc rồi tiếp tục ngủ
Mọi thứ cứ diễn ra bình thường như chưa từng xuất hiện nụ hôn nào cả
2 tiếng nữa thì Hoàng Thiên và Thanh Thanh sẽ về tới nhà mà
Còn những chuyển biến tình cảm của Hoàng Thiên vs Thanh Thanh, chờ chờ đợi đợi thêm tí nữa là sẽ có kịch hay thôi
Hình như trời vừa mới tạnh mưa thì phải
Quay trở lại phía Hoàng Thiên và Thanh Thanh
Hiện tại Thanh Thanh đang bị Hoàng Thiên lôi đi mua kem ăn. Nhỏ cứ nắm chặt áo Hoàng Thiên mà rụt rè bước rồi lâu lâu cứ liếc nhìn xung quanh. Cuối cùng cũng để Thanh Thanh phát hiện ra phía ngoài cửa hàng có bóng một đứa bé trai nhìn những ly kem mà thèm thuồng. Trong lòng nhỏ bỗng dâng lên những cảm xúc lạ lẫm.
Sau khi đợi Hoàng Thiên mua xong hai ly kem, Thanh Thanh liền kéo áo cậu lôi đến chỗ đứa bé. Khi trông thấy một bé trai mặt mày lem luốc đứng trước mặt mình, cùng với động tác cầm lấy ly kem chìa ra trước mặt đứa bé của nhỏ khiến cho Hoàng Thiên không tránh khỏi ngạc nhiên. Thanh Thanh nở một nụ cười nhẹ đối với đứa trẻ ấy.
_Em… ăn không
Đứa bé ấy có chút rụt rè, Thanh Thanh lại nở nụ cười tươi hơn
_Nhận lấy đi
Đứa bé liếc nhẹ qua Hoàng Thiên, thấy cậu cũng mĩm cười mới dám nhận lấy ly kem ăn ngon lành
Bây giờ mới nhận ra trên tay đứa bé còn có một con chó con lông vàng cam. Nó ăn kem rồi chìa ra cho chó con liếm một tí nữa. Hoàng Thiên cúi người hỏi thăm cả hai
_Em sống một mình cùng với chú chó này à
_Không, em còn sống với mẹ nữa – Đứa nhỏ khẽ lắc đầu
_Vậy cuộc sống thế nào – Hoàng Thiên tò mò hỏi
_Thật sự… có chút khổ cực. Ơ…
Thanh Thanh đưa ra số tiền là 1 triệu đồng, đó là tất cả tài sản mà nhỏ đang mang theo bên mình. Thanh Thanh có ý tốt muốn tặng cho đứa bé
_Em… nhận lấy đi
_Không, không được – Đứa bé xua tay – Em không dám
_Chẳng phải em đang gặp khó khăn sao, cứ lấy mà làm vốn buôn bán nhỏ.Tuy không nhiều nhưng sẽ giúp được em phần nào đó trong cuộc sống
_Em…
Đứa bé biết rõ hoàn cảnh của mình cũng đang rất cần tiền cho nên trông nó có chút phân vân. Cuối cùng, nó nhìn con chó nhỏ lần cuối rồi đưa cho Thanh Thanh
_Thật cảm ơn anh chị. Anh chị có thể nhận lấy con chó con này không ạ, cứ xem như hai người dùng số tiền này để mua nó. Vốn dĩ nhà em cũng không có khả năng để cho nó sống thật tốt
Đứq trẻ này tỏ ra thật hiểu chuyện
Thanh Thanh khẽ liếc nhẹ Hoàng Thiên thì trông thấy cậu mĩm cười rồi gật đầu, lúc đó nhỏ mới nhận lấy con chó con. Hoàng Thiên lấy 1 tr của nhỏ cùng với 1 tr của mình rồi dúi vào tay đứa bé. Vậy là coi như chú chó con ấy có giá tới 2 tr rồi
Đứa bé cười vui vẻ, vẫy tay chào tạm biệt với cả hai. Hoàng Thiên xoay sang tiếp tục xoa đầu Thanh Thanh, còn nhỏ thì đang cười híp cả mắt.
_Em ngoan lắm
Chưa kịp để Thanh Thanh trả lời, cậu đã nhanh chóng nắm tay dắt cô đến một nơi. Một nơi vô cùng đẹp…
17:20
Mắt Thanh Thanh long lanh mở to tròn nhìn ngắm cảnh vật trước mắt. Lại đây nãy giờ mà bây giờ cả hai mới có cơ hội nhìn ngắm biển. Vào thời khắc hoàng hôn như thế này, cảnh vật trước mắt bỗng trở nên thật lung linh. Mặt trời chuyển sang màu hồng cam, nhuộm luôn cả sắc trời màu hồng sẫm. Không những thế, cả bầu trời xinh đẹp kia còn in bóng mình xuống mặt biển. Với những chuyển động nhẹ nhàng của từng cơn sóng biển, nét đẹp ấy lại trở nên ảo dịu hơn
Thanh Thanh đặt con chó con đang say ngủ lên cát, sau đó nắm lấy bàn tay để cậu dẫn đi
Hoàng Thiên cùng Thanh Thanh đang hòa mình giữa lòng biển. Trong lúc nhỏ đang say sưa ngắm cảnh, Hoàng Thiên cúi người tát nước vào người nhỏ. Thanh Thanh bị ướt nhẹp như thế liền đứng nhìn ngơ ngác trông ngố cực kì.
_Em sao thế, sao không chơi thử đi
_Không…-Thanh Thanh lắc đầu liên tục
Hoàng Thiên lại tát nước vào người nhỏ một lần nữa, mắt Thanh Thanh trở nên long lanh ngấn nước. Là Hoàng Thiên bắt nạt nhỏ, nhỏ sắp khóc rồi này
Trông thấy Thanh Thanh có biểu hiện lạ, Hoàng Thiên nắm tay kéo nhỏ vào trong lòng mình rồi ân cần hỏi han
_Em có sao không
_Em…
Thanh Thanh xô Hoàng Thiên ra rồi đấm vào lồng ngực cậu mấy phát
_Xấu xa, đáng ghét. Anh làm ướt hết cả người em
Nhìn thái độ kì lạ của nhỏ, Hoàng Thiên không thể nào nhịn được cười. Thanh Thanh dễ thương đến thế kia mà
_Ừ, xin lỗi xin lỗi nhé
Hoàng Thiên vừa xin lỗi, vừa cười lại vừa bẹo má Thanh Thanh khiến cho má của nhỏ sưng đỏ lên trông yêu vô cùng. Cho đến khi cậu buông tay ra, lùi về sau một bước thì Thanh Thanh lại tiến thêm một bước để trã đũa cái bẹo má ấy. Nhưng ai mà ngờ cô tiểu thư này lại hậu đậu tới mức mới bước có một bước mà lại trượt chân ngã, còn lôi Hoàng Thiên làm tấm đệm rồi ngã lên đấy nữa cơ chứ
Ở đây không có cảnh môi chạm môi mà chỉ đơn thuần là trạng thái tai Thanh Thanh áp vào lồng ngực của cậu. Tiếng tim đập tuy không quá rộn ràng nhưng đủ để nhỏ có thể nghe thật rõ. Thanh Thanh ngước lên nhìn Hoàng Thiên thì lại thấy Hoàng Thiên nhìn mình, trên gương mặt lại có chút… Nhỏ bò nhẹ nhàng ra trước một chút cho mặt mình đối mặt với mặt Hoàng Thiên ở phía dưới. Nhìn hành động có chút kì lạ kia, Hoàng Thiên cũng không khỏi thắc mắc và kèm theo một chút mong chờ. Thanh Thanh ngờ nghệch nhìn Hoàng Thiên vài giây, sau đó lại cúi người xuống.
Khoảng cách hai gương mặt càng lúc càng gần hơn
Hoàng Thiên nhìn chằm vào đôi môi anh đào kia, trông chờ một nụ hôn ngọt ngào
Nhưng thật tiếc…
_Hình như gương mặt anh có cát này, để em lau cho
Nhìn hành động ngây thơ vô tội của Thanh Thanh, Hoàng Thiên khẽ thở dài
_Em thật là…
_Em thế nào ???
_Thôi, chúng ta chuẩn bị về nhà đi
“Thanh Thanh ngốc? Không, Hoàng Thiên còn ngốc hơn”
19:00 – Cả hai về tới nhà